Đàn ghi ta của Lorca
Khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn
(Ph.G. Lorca)
những tiếng đàn bọt nước
Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt
li-la li-la li-la
đi lang thang về miền đơn độc
với vầng trăng chếnh choáng
trên yên ngựa mỏi mòn
Tây Ban Nha
hát nghêu ngao
bỗng kinh hoàng
áo choàng bê bết đỏ
Lorca bị điệu về bãi bắn
chàng đi như người mộng du
tiếng ghi-ta nâu
bầu trời cô gái ấy
tiếng ghi-ta lá xanh biết mấy
tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan
tiếng ghi-ta ròng ròng
máu chảy
không ai chôn cất tiếng đàn
tiếng đàn như cỏ mọc hoang
giọt nước mắt vầng trăng
long lanh trong đáy giếng
đường chỉ tay đã đứt
dòng sông rộng vô cùng
Lorca bơi sang ngang
trên chiếc ghi-ta màu bạc
chàng ném lá bùa cô gái di-gan
vào xoáy nước
chàng ném trái tim mình
vào lặng yên bất chợt
li-la li-la li-la…
1979
Cây Guitar Không Lời
Ướt trời chiều dây so
Nhịp phách đời vẫn gõ
Cây guitar không lời?Kia vòng xoay danh lợi
Bỏ rơi bao cuộc đời
Ôi nốt trầm cơm áo
Cây guitar không lờiBốn ngàn năm đất nước
Trầm luân phím bình yên
Đứt dây buồn biển nghẹn
Cây guitar không lời..?
Cây guitar không lời
Cho anh và cho tôi
Bản tình ca hoa đá
Rêu mưa đang nhạt nhòa…!
Chiếc Guitar Đứt Dây
CHIẾC GUITAR ĐỨT DÂY
sợi trầm nốt mi đứt rồi
thay dây khác và chỉnh lại âm
dạo lấy một khúc, vui hay buồn, tùy ý
như đêm nay ngồi búng lại đoạn nhạc
tưởng chừng quên khuấy
bài hát thầm thỉ
chừng ngọt ngào hơn mỗi thanh âm
ngọn gió giang hồ dong ruỗi tự nghìn năm
đứng đấy, lắng nghe
mỗi đắm chìm và mỗi thăng hoa
buồn đau cùng khát vọng
hay chính hơi thở của Người
ban tặng?
với yêu thương cẩn trọng
khẽ khàng treo chiếc guitar cũ lên tường
nghe tiếp những hợp âm
trống
Vịnh… Cái Đàn Guitar
Thân thon đẹp mắt nắm vừa tay
Mấy núm nằm nghiêng duyên đến lạ
Bụng uốn lưng ong nhìn đắm sayĐưa hết kỹ năng chơi chẳng chán
Móc lên chập xuống một bàn tay
Riêng bàn tay trái này anh bóp
Xoa xuống vuốt lên sảng khoái ngay.
Cây Đàn Cũ
Cha ôm đàn Guitar
Giai điệu ” 3 ngọn nến…
Lung linh, một mái nhà…”Những hôm mẹ mở nhạc
Con chăm chú lắng nghe
Đĩa xoay vòng, thổn thức
Làm cậu bé say mêTuổi con đang dần lớn
Tóc cha cũng sang màu
Cây đàn kia cũ kỹ
Mà sao Cha đi lâu?
Giai điệu như tan biến
Tháng ngày dài lê thê
Trao ôi, niềm hạnh phúc
Con ơi, Cha sớm về!
Đêm Tháng Năm
Trăng vàng rờn rợn những vết dao
Sương cứa đứt vào hồn cây tắt nụ
Cửa sổ ai đổ ngập nỗi buồn vào.Guitar gãy thia lia dây đàn sắt
Mỗi nốt gieo ngờ vực cả căn buồng
Bình rỗng nước, gập đầu hoa khô cháy
Nhật ký đầy những nốt cười xuông.Đêm bí mật như nấm mồ mất ngủ
Đè thinh không những khoảng lặng đau buồn
Ta chết dở trong nỗi mình biển động
Ánh trăng lùa thành buồm trắng van lơn.
Rơi
Đến cả tiếng guitar cũng chẳng buồn nghe tớiDáng em xa vời, lòng anh như cánh hoa rơi…
Em biết không, anh cần lắm nụ cười nơi môi em…Rồi như kẻ ngớ ngẩn đứng chênh vênh giữa đời
Anh ngước mắt mơ màng trước bầu trời cao vời vợi
Đôi bàn tay vô tình chạm phải giọt mưa còn rơi…
Tiếng Đàn
guitar ấm áp gõ tình vang
đường tơ bật khúc lời ca biệt
cung phím so dây tiếng nhạc loang
chạm ngõ đau nhoài chan vết cũ
vá tim buồn chở nặng hồn hoang
cùng song bước chẳng nhìn chung hướng
không kết thành đôi vỡ nhịp đàn
Bất Chợt Trên Bến Đò Ngang
tình cờ nghe bài hát cũ
người hành khất mù và cô gái nhỏ
cây guitar lạc phím
cũ mèm
chiếc thau nhôm móp méo
vàng ố
những đồng tiềnCô bé hát
nỗi đau mênh mông của người tình phụ
chiều bay mưa hiu hắt dòng sông
khách qua đò cuối năm lưa thưa
có người dừng lại
mở bóp
tôi cho tay vào túi
rỗng khôngMấy mươi năm rồi người con gái qua sông
tôi viết lời ca sao buồn quá vậy?
những lời ca cho lòng tôi thủa ấy
ai biết bây giờ
bố con người hành khất dùng để hát ăn xin
Chiều rây rây những bui mưa êm
kỷ niệm cũ không hề sống lại
trong tôi chỉ lóe lên câu hỏi
biết bố con người hát rong kiếm đủ sống không?
Buồn
BUỒN
Buồn ơi…
Giấu trong bình thủy tinh trong suốt
Giữ chặt đừng rơi
Tả tơi lòng
Buồn không?
Còn sót lại lời nguyện cầu sự sống
Buồn rơi vào ảo mộng
Ép buộc lãng quên.
Guitar búng những hợp âm không tên
Réo rắt dây tơ chùng
Cung rê thứ thả bay vào mông lung
Buồn đến từ bao giờ?
Ai đó bỗng nói về giấc mơ
Nơi ấy sẽ gặp lại những gì thương mến
Nắng và mây hòa quyện
Cho yêu dấu theo về
Cô đơn
Lẻ loi
Ngày dài lê thê
Để thấy lòng mình trở nên yếu đuối
Để thấy hồn mình ngổn ngang mệt mỏi
Trăn trở ngậm ngùi.
Không Có Em..
Không Có Em..
Không có em, lần chân ra biển
Nhìn sóng cồn ẩn hiện nhấp nhô
Trầm ngâm thả ánh tít mờ
Làm sao tránh khỏi thẫn thờ, mênh mang!
Không có em, nào ngân nga nhạc
Chuỗi đêm vàng chất ngất tơ vương
Guitar bên khảy đoạn trường
“Tình Yêu Cách Trở” bản buồn phía ca
Không có em la đà sương khói
Những chiều tà vời vợi, mông lung
Vì đâu vào cõi không trung
Hoá thành cánh nhạn vượt trùng tìm Ai
Không có em canh dài thao thức
Đâu chập chờn hạnh phúc mối duyên
Cho kia thui thủi bên thềm
Lâng lâng, xúc cảm, nhịp tim dâng trào
Không có em nào mau thấy ảnh
Tận trời tây cá cảnh nhởn nhơ
Trắng vàng xanh đỏ lượn lờ
Bao nhiêu lờ lượn, bấy thơ với tình…
Để thắm thiết quyện hình yêu dấu
Trái ngang dòng đau đáu sớm hôm
Đêm đêm hướng vọng đầu non
Bâng khuâng, lưu luyến, xoải hồn về nơi
Nhất định rồi em ơi! Chẳng thể
Nẻo đường trần nhểu lệ ly tan
Thì còn kia ánh trăng vàng
Cung lầu thưởng nguyệt Ta Nàng phôi pha
Trăm thương, ngàn nhớ cách xa…
04/04/2020
Nguyễn Thành Sáng
Nhớ Em Hay Nhớ Đàn
Em say tình với tôi
Một tình yêu nồng cháy
Sáng rực cả tim tôiEm ở cùng với tôi
Qua đêm dài dằng dằng
Qua ngày tàn đông tận
Em hiểu hết lòng tôi
Như trăng hiểu hết đất
Sao tôi chả hiểu gì……Vì đời tôi có em
Em sắc bén bên người
Mềm mại ở bên tôi
Em dịu nhẹ, tôi buồn
Mãnh liệt khi tôi vui
Đa cảm như tình ai…
Đời tôi nay có em
Em ơi cho tôi nhận
Muôn phần lỗi về mình
Em yêu tôi lắm thế
Nhưng kẻ phụ tình này
Nâng niu em để nhớ
Nhớ về người xa vắng
Ở khuất tận chân trời
Lẻ bóng sau làn mây
Dấu mặt trong cơn gió
Càng ôm em càng nhớ……
Tôi thật là xấu xa
Phụ mất tấm tình này
Thôi từ nay hối lỗi
Chả bao giờ xa em
Em bên tôi sớm tối
Tôi yêu em chân thành
Hai ta cùng sánh bước
Trên đường đời gian nan
Tôi vui khi có em
Ôi một mối chân tình
Nói sao cho vừa đây….
Thơ tàn nay hết chữ
Tạm biệt em nhé em!/./
Nhớ em hay nhớ đàn..
gửi tặng guitar thân yêu 4/11/2014
Nhớ Nhà !
Tay mềm luyến phím ấy dường như
không còn mượt mà như năm cũ
Áo cơm quên cung bậc guitar…Nhớ dấu yêu xa nhớ mái nhà
Nhớ giàn mướp nhỏ Hạ vàng hoa
Nhớ thôn làng ấy mùa lúa trổ
Trâu mẹp hói chiều, lau phất phơỞ miền thành thị nhớ đồng quê
Nhớ đêm trăng dãi nhớ bờ đê
Nhớ đồng nhớ rạ và nhớ cả
Bạn bè bắp thịt cuộn vai u
Nhớ tiếng “Dạ thưa” nhớ cả từ
quê hương nằng nặng trong tâm tưởng:
“Đi mô mà lâu về quá rứa?…
lâu rồi không lai vãng miền thương?”
Nào chị nào em cùng xa xứ…
Nào anh, nào lữ thứ phương xa
Tháng tư xin láy vài âm hưởng
Để thắm hồn nhau tiếng “Quê nhà!”
(tháng tư hai không không sáu)
Niệm Khúc 6: Nhật Ký Dòng Sông Thu
NIỆM KHÚC 6
NHẬT KÝ DÒNG SÔNG THU
Có những chiều vàng thuở bé thơ
Bến sông xuôi ngược mỏi chân chờ
Mong quà của mẹ sau phiên gác
Hương thị thơm nồng cả giấc mơ
Rồi những bài thu ta đã viết
Mỗi khi tan học bến sông chờ
Đường đê nhạt nắng cơn mưa vội
Làm ướt môi người ướt cả thơ
Và những mùa thu nơi đảo vắng
Thơ tình anh viết gửi người mơ
Thương em tóc xõa bên dòng nhớ
Lính hải quân xa mắt thẫn thờ
Một sớm thu vàng nhuộm bóng quê
Vừa xong trách nhiệm lính quay về
Đường xưa lối cũ tìm người mộng
Sáo đã sang sông bỏ bến thề
Lối hẹn bây giờ hoang vắng quá
Sông xưa lạnh lẽo dưới sương mù
Dăm ba chiếc lá ta vừa nhặt
Thả xuống bên dòng đưa tiễn thu
Vọng tiếng guitar ngoài cửa sổ
Khúc lòng trăn trở những niềm thu.
Thiet Duong
Ông Lão Và Chiếc Thuyền Độc Mộc
ÔNG LÃO VÀ CHIẾC THUYỀN ĐỘC MỘC
Chiếc thuyền độc mộc trôi qua tường nắng
Ông lão già vò võ nỗi buồn xa xôi
Cây đàn guitar
Ông hát lên
Bài ca cô độc
Giọng mờ ấm, khàn khàn mạch nước dìu đưa
Cảm xúc gì đây?
Ai nào có hay
Nước mắt ông cằn khô nhờ gió xối
Tấm vai ông đen sạm bởi nắng nôi
Chiếc thuyền độc mộc mốc meo cũ kĩ
Cùng cực
Làm chiến hữu, giờ già như ông
Ông kẻ đầu bạc cô đơn gần thế kỉ
Tâm sự cùng khúc gỗ lim bền bỉ
Ngón tay trái không còn, đẩy xô cả đời xuôi ngược
Lời thề cách biệt phồn hoa ta giữ
Hận thù ta mãi mang
Cơn đau tình hằng đêm nghi ngút khói
Không thể quên
80 năm hun hút
48 năm bôn ba
Có thể nghe thấy thuyền kêu la vì sốt rét
Có thể ôm ấp linh hồn của núi non
Ta đâu trách người
Ta muốn tự tay bóp nghẹt cuộc sống
Nhưng ngài trời chưa chuẩn tấu
Bốn mùa như nhau, nóng lạnh như nhau
Số kiếp bèo trôi
Tóc dài cổ thụ
Cuốn vào thuyền nương tựa mà thôi.
27/11/2019
Tg: Nguyên như
Tiếng Đàn Ta Với Ta
Mà nghe lạc nhịp với sai lời
Tình tang tích tịch mưa muốn ké
Ké để mà chi? Để chia phôi?
Mang nỗi căm hờn bao giấc mộng
Đàn căng dây quá đứt ngang rồi.Ký ức còn nghe tiếng đàn đêm
Mặn môi ai nhớ… nhớ đầy thêm
Tình tang tích tịch guitar cũ
Góc lòng thay mới vẫn đương thèmBỗng đâu nay biết ta khờ dại
Đàn để mà chi giữa chợ đời
Kẻ lướt người qua nào đâu thấy
Tích tịch tình tang chỉ là thôi
Đời khôn là thế bon chen thế
Ta dại ta khờ ta với ta
Cớ chi tự dẫn mình theo lệ
Tích tịch tình tang lại chan hòa.
04.08.2015
Tĩnh Khúc
Yêu ai vùng tóc rối
Thân xanh xao héo gầy
Nghe vụn vỡ trên tay
Lời ru buồn năm tháng
Nhìn mây trôi lơ đãng
Môi mắt bỗng khép hờ
Rồi… vội vã… tình cờ…..
Tôi trở về… trong mơ…..Người …..
Ngày trôi qua, trôi qua
Vẫn trên tay Guitar
Môi buông lơi hời hợt
Những ca khúc nhạt nhòa
“Yêu người điên… vô tội
Linh hồn… bỏ đi hoang
Nghe chân ai… bước vội
Vờn mở cửa… thiên đàng…..”(Silent Moment – GH 03/2001)
Tình Thơ Áo Trắng
Mang nỗi nhớ của một thời áo trắng
Còn lại đây nụ cười hoài xa vắng
Nắng vơi dần mưa lần gọi ngày đôngMùa đông về giấu nốt nhạc bên song
Đem vấn vương ươm buồn lên nỗi nhớ
Hương ngọc lan quyện vào trong hơi thở
Góc hồn nào xao xuyến một tình yêuKhúc nhạc ngày xưa anh hát mỗi chiều
Cung trầm tiếng guitar buồn hiu hắt
Có một thời ta lãng quên ánh mắt
Để góc giảng đường trống trải chơ vơ
Ta đi rồi bỏ lại những giấc mơ
Bỏ cánh phượng hồng len nồng hương gió
Sân trường cũ là khung trời quên, nhớ
Áo nguyên trinh nhắc nhở chuyện đôi mình.
Chuyện một thời ta khờ khạo lặng thinh
Để giờ đây sắc vàng vương màu nhớ
Để tiếc thương mối tình thơ lỡ dở
Cho màu thương tím lạnh những ngày đông
Người xa rồi, biết còn nhớ nhau không???
Bến Phà Sông Hậu
BN xin mượn ý câu chuyện kể của nhạc sĩ Nhật Ngân trong một show nhạc, kể rằng: Trong khi về thăm quê nhà, trong lúc chờ phà ở bến phà sông Hậu nghe có tiếng hát buồn hoà với tiếng đệm đàn Guitar rất chỉnh (bài mang tựa là Xuân Này Con Không Về) nên ông để ý và nhận ra người năm xưa đang hát dạo, người bạn này lúc xưa sau khi tốt nghiệp khoá SQVBDL ra trường phục vụ khoảng một năm, bị thương mất một chân, phải giải ngũ và bây giờ vẫn còn ở lại quê nhà…Câu chuyện của một người lính không phải vô danh mà lại vô danh…Câu chuyện của một người mà lại là của nhiều người BN xin đồng cảm trong bài thơ của mình…
Sông nước Hậu giang…
Sông Hậu dừng chân nơi quán xưa,
Đợi phà, ghé bến một chiều mưa.
Vọng đâu lời hát nghe buồn quá
Buốt cả lòng ai nói chẳng vừa.
Tâm sự ngập tràn theo tiếng ca,
Buồn riêng đàn tấu khúc tình ta
Bao người chờ đợi xuân đang tới
Mẹ chớ mong chi, con vắng nhà.
Chiếc áo sờn vai, áo trận xa
Bao năm chinh chiến, áo hoa nhoà
Chiến trường năm đó anh không chết
Thành lính phế binh, lính Cộng hoà.
Một nửa đơi trai trao núi sông,
Nửa đời còn lại thiếu màu hồng
Tâm tình biết gửi cho ai đấy
Đàn hát cho lòng ai biết không???
Cầm – Thi
ngắm mây lững thững trắng mơ mộng ngày
ươm mầm lãng mạn đầu tay
bút hoa thi thảo lượn bay ý lờivô tư nên tứ thảnh thơi
nhã buông thanh khúc tuyệt vời ca âm
tay ngà nắn phím âm thầm
ngọt cao Đô trưởng, La trầm bâng khuâng…thần tiên hạ giới một lần
cứ chơi với cuộc gian trần mà chơi
khi nhớ, tâm khúc bời bời
quẩn đi quanh lại bóng người tri âm
khi lo lắng, khi trầm trầm
khi nôn nao dạ khi nhăn nhăn mày
khi nồng nàn má hây hây
khi hồn ủ rũ mắt mày châu sa
khi bao dung tựa sơn hà
khi cồn cào tựa như là sóng xô
khi êm đềm, thuyền gối bờ
khi sâu thẳm thẳm tựa hồ đại dương
bốn mùa khoan nhặt cung thương
thất tình ghi lại những trương nỗi niềm
tĩnh yên lặng mối tơ riêng
nhặt khoan réo rắt ghi liền đời chung
bổng trầm thăng giáng gieo khung
lặng ngang trường đoản vạn cung cuộc đời
bể dâu, thường, trụ… lả lơi
dịu tình nhân thế chơi vơi sự tình
một ngày nắng đổ lung linh
cảm hòa vần điệu phác hình thơ ai
nhấn phím guitar họa bài
Cầm – Thi hòa lẫn với ngày… nắng tươi!
(TT – HH)
tháng năm hai không không sáu
cho thơ – cho nhạc – cho người – cho ta …
Hôm Ấy Là Ngày Phục Sinh
HÔM QUA LÀ NGÀY PHỤC SINH
Ngày hôm qua, ngày cuối tuần, mình đã ở đâu
Mà đoạn đường dưới kia buồn vậy?
Ai đứng trên bao lơn này
Theo dõi một ngày cô đơn
Nhánh mười giờ mười giờ chưa nở
Con chim bồ câu hớn hở
Vẽ một vệt nâu nâu
Lời hứa ở đâu
Nụ hôn ở đâu
Cả mùi thuốc lá con mèo và mùi cà phê đậm đặc
Đừng vu khống chủ nhật thường buồn
Đơn giản chỉ là một mình
Thiếu một bờ vai từng quen tựa
Đơn giản chỉ là nhơ nhớ
Một khúc Trịnh hằng quên tên
Có thiếu gì đâu chạm một làn đêm
Giai điệu giản đơn của Diễm
Mưa và tháp cổ
Câu chuyện được kể lại trên đồi thông, bên đống lửa
Cây guitar gỗ nâu
Đà lạt là những bụi hoa vô danh
Là chập chùng sương mù vạn thuở
Ly sữa đậu nành bốc khói
Cỗ xe ngựa lốc cốc về khách sạn khuya lơ
Nón len xuýt xoa đôi má đỏ như táo chín
* * *
Có điều Sài gòn sáng nay vắng lạ
Chuông nhà thờ báo lễ Phục sinh
Chúa sống lại sau cuộc thập giá đóng đinh
Thế gian vẫn tiếp tục bị hành hình
Động đất, hạt nhân, chiến tranh, tràn dầu, thất nghiệp …
Ngày hôm qua, ngày cuối tuần, Chúa đã ở đâu
Mà đoạn đường dưới kia buồn quá vậy?
Nhạc Trịnh
Kính tặng anh, hồn nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Trong những ngày tuyệt vọng nhất đời tôi
Tôi sống được nhờ thơ và nhạc Trịnh
Anh hát giùm tôi
Anh khóc giùm tôi
Hát hay khóc với anh thì cũng thế
Khóc rưng rưng
Và hát thì rơi lệ
Và lệ rơi như thể máu đang rơi
Ai ham vui tìm chỗ khác mà vui
Ai mạnh khoẻ tìm nơi mà khoe sức
Ai yếu đuối và ai bất lực
Ai lẻ loi xin hãy đến cùng anh
Anh thuộc phía tủi hờn
Anh thuộc phía mong manh
Anh thuộc những con người bé nhỏ
Người an ủi những linh hồn đau khổ
Bằng nỗi buồn tên gọi Trịnh Công Sơn
Chấp nhận cô đơn là cao hơn cô đơn
Dám tuyệt vọng là mạnh hơn tuyệt vọng
Nhìn cái chết như một phần sự sống
Cát bụi là anh
Cát bụi là tôi
Cát bụi là ta nên cát bụi tuyệt vời
Nhạc Trịnh buồn nhạc Trịnh của tôi ơi
Bao yêu thương không cứu nổi một con người
Gã tình nhân bị người tình phản bội
Vị giáo chủ bị con chiên lừa dối
Họ vừa nghe anh với vẻ mặt buồn rầu
Vừa phản bội anh vừa lừa dối lẫn nhau…
Nhạc Trịnh buồn
Lặng lẽ bỏ đi đâu
Chỉ còn lại cây guitar bằng gỗ
Những nút nhạc vẫn ngủ vùi trong đó
Như tình yêu giờ đã ngủ trong tim
Và trái tim trong đất ngủ im lìm…
Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1942)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1942)
Nếu Đời Vắng Bậu
Nếu vắng Bậu hồng trần u ám
Mây kéo vầng ảm đạm không gian
Thu sang sẽ thiếu nai vàng
Tròn xoe ngơ ngác hứng làn sương rơi
Nếu vắng Bậu bầu trời tắt nắng
Hoa cỏ buồn héo hẳn tiết xuân
Gợi niềm u uẩn bâng khuâng
Muôn loài vạn vật trầm luân lỡ làng
Nếu vắng Bậu cung đàn im tiếng
Chẳng du dương quyến luyến tỏ tình
Tứ bề quạnh quẽ lặng thinh
Chẳng còn sức sống lung linh thuở nào
Nếu vắng Bậu chào mào biếng hát
Gió bấc lùa buốt rát tim em
Chuỗi đêm lếch thếch dài thêm
Lệ chan gối lạnh quạnh rèm tương tư
Nếu vắng Bậu hồn như tuyết phủ
Cuộc đời nhàm ủ rũ canh thâu
Miên man bên trướng Nguyệt lầu
Mưa thu trĩu hạt rầu rầu dáng hoa
Thì ở cõi Ta Bà cô đọng
Mầu âm gian thổi lộng biển khơi
Dương trần mạt lộ rã rời
Trắng đen xoay chuyển tả tơi mộng lành
Đời không thể vắng anh, Bậu nhỉ?
Có Bậu thì tuyệt mỹ vẹn phần
Chim ca, suối hát, gió ngân
Tơ đàn trỗi điệp lâng lâng khung tầng…
Đời nào phải đoá phù vân!
October 8, 2018
Tam Muội
Không Có Em
Không có em, lần chân ra biển
Nhìn sóng cồn ẩn hiện nhấp nhô
Trầm ngâm thả ánh tít mờ
Làm sao tránh khỏi thẫn thờ, mênh mang!
Không có em, nào ngân nga nhạc
Chuỗi đêm vàng chất ngất tơ vương
Guitar bên khảy đoạn trường
“Tình Yêu Cách Trở” bản buồn phía ca
Không có em la đà sương khói
Những chiều tà vời vợi, mông lung
Vì đâu vào cõi không trung
Hoá thành cánh nhạn vượt trùng tìm Ai
Không có em canh dài thao thức
Đâu chập chờn hạnh phúc mối duyên
Cho kia thui thủi bên thềm
Lâng lâng, xúc cảm, nhịp tim dâng trào
Không có em nào mau thấy ảnh
Tận trời tây cá cảnh nhởn nhơ
Trắng vàng xanh đỏ lượn lờ
Bao nhiêu lờ lượn, bấy thơ với tình…
Để thắm thiết quyện hình yêu dấu
Trái ngang dòng đau đáu sớm hôm
Đêm đêm hướng vọng đầu non
Bâng khuâng, lưu luyến, xoải hồn về nơi
Nhất định rồi em ơi! Chẳng thể
Nẻo đường trần nhểu lệ ly tan
Thì còn kia ánh trăng vàng
Cung lầu thưởng nguyệt Ta Nàng phôi pha
Trăm thương, ngàn nhớ cách xa…
04/04/2020
Nguyễn Thành Sáng
Thơ: Cái Nghề Sang Chảnh
Đã cho tôi, biết bao năm tháng yêu nghề.
Biết đó là nghề, sống chết thật mong manh.
Tôi chấp nhận, hy sinh cho nghề cao cả ấy.
Nghề lái xe như là một cơn gió lạ.
Thổi vào tôi, khơi dậy những đam mê.
Tuổi trẻ trong tôi, như say đắm yêu nghề.
Như duyên số, từ xa xưa định sẵn.
Nghề lái xe, là cái nghề sang chảnh.
Đã yêu nghề, thì phải biết làm thơ.
Lúc giàu sang, khi nghèo khó tồi tàn.
Biết đặt trong lòng nỗi niềm riêng thầm lặng.
Là tài xế, phải tỏ ra lịch lãm.
Phóng khoáng phong lưu, cho giống kẻ hào hoa.
Biết đánh bi da, biết nhảy với đàn bà.
Biết ca hát, và làm thơ tình tặng gái.
Là tài xế, đâu cần phải giỏi võ.
Mà tự lòng xuất phát một tình thương.
Hướng kẻ sai lầm, đi đúng lại con đường.
Khuyên kẻ ác, trở thành người lương thiện.
Người tài xế, là một người nghệ sỹ.
Biết hát ca, và biết đàn guitar.
Lời bài hát hay, làm tâm hồn người rung động.
Điệu nhạc hay, cũng xao xuyến lòng người.
Về Quê Ngoại
Tháng Năm được hội ngộ tương phùng
Cùng thi nhân tận bên quê ngoại
Với bạn bè xa Rít chá sần (Richardson)
Viễn xứ làm thơ lời súc tích
Quê nhà hạ bút ý uyên thâm
Duyên thơ khả dĩ vượt sông bể
Tình nghĩa đệ huynh mãi thắm nồng.Người đi, Dallas vẫn ngóng trông…
Tháng năm mòn mỏi phút tương phùng
“Thi nhân” tri kỷ cùng nâng chén
Mong phút tương giao mãi ấm nồng
Viễn xứ làm thơ lời súc tích
Quê nhà nào đạt ý uyên thâm
Duyên thơ khả dĩ, mong người hiểu
Một chút vui chơi cũng ấm long.Chủ quảng đại, khách đầy nhà
Lũ em đàn cháu vô ra rầm rì
Trẻ con thời có pastry
Xồn xồn Starbucks coffee, ly trà
Buồn thời đã có guitar
Bác Hai gảy gảy ca ca liên hồi
Tối thời còn có bia hơi
Bên mâm crawfish cuộc đời như tiên.
Kể ra một dãy liên miên…
Ngộ làm thơ cóc, Nị điên cái đầu…
Thơ vầy không phải “cóc” đâu
Có vần có đối ngắt câu đàng hoàng
Nguyễn Du cũng phải xin hàng
Chúng mày giỏi quá rõ ràng hơn tao!
Những Liên Ba Lạc Điệu
có một thằng trâm của ngày xưa…chưa xưa lắm
…
mùa hạ trèo lên mùa xuân
phượng đỏ rực
những nhành mai chưa kịp nở
…
tôi cầm bàn tay tôi
mà không kịp thấy rằng
những ngón dịu dàng không kịp nữa
…
đèn trung thu cháy
đứa trẻ con mắt tối sầm
không kịp thấy vừng trăng mây mới che
…
hai bên đường cơ man là me xanh
tóc em bay rối
tôi làm cơ man là thơ xanh xao màu lá
…
cheo leo trèo
những ngón tay ngón chân rướm máu
núi đèo heo
…
quạnh quẽ những chiếc lá rơi
tôi ngồi cười
giọt lệ còn chơi vơi
…
em đi qua đây bỏ mặc những đèn xanh đèn đỏ
những con đường
lạc mất từ lâu
…
khum bàn tay che sợi khói
một mặt trời co ro không mọc nổi
em cũng buồn như tôi thôi
…
nụ hồng không còn nở trước sân
nắng tắt trong lưng chừng lá rụng
ngày đã đi qua tôi
…
thơ tan tác khi ngòi viết cày lên
biết bao giờ hoa nở
trăng đã vô tình rụng mất ngoài kia
…
em lang thang bên trời kia mây nghe như không xa
ai đã ngồi đây cười dài bao thế kỷ
tôi ngậm giữa răng mình tiếng khóc hồn nhiên
…
mặt trời gọi mặt trăng
ngày bơ vơ đến vậy
em còn gì gởi lại tôi không ?
…
anh bảo
một hôm tôi uống cạn sông đầy
biển bạc đầu lo toan
…
em dạ thưa lung linh trời đất
cánh chuồn chuồn nghiêng theo
buông những bức màn sa đầy đáy mắt
…
ai theo tôi cùng tôi bởi tôi
tôi chờ ai giận ai quên ai
lẽ nào cũng vô cùng bất tuyệt
…
tôi cần em trở về
chiều quạnh hiu thiếu một nồi cơm bốc khói
ngõ xa một người một mình ngồi đợi
…
chim bay về núi tối rồi
tất tả bóng hoàng hôn bứơc vội
à ơi !
…
đêm ôm vào ngày
những vòng tay ngả ngớn
những khuôn mặt ê chề son phấn sáng bừng lên
…
…
những con mắt trần gian
ru ta biết nồng nàn
khi khép lại ru tiếp những gì không ai biết nổi
…
cánh chuồn chuồn mỏng manh
kéo về cơn mưa bão
trái tim người có mỏng manh chăng ?
…
chiều chủ nhật mưa về phố
không có aó trắng bay trên đường
tôi dong xe về đâu ?
…
mưa xõa tóc bay qua
lộng lẫy một nàng công chúa
chiều nghiêng nghiêng gót hài
…
Quay quắt những mùa Hạ đỏ
cháy cùng ta
không cần mối tình suy tàn trong em thắp nến
…
Chuyến xe buýt cuối cùng rời bến
em ở lại
cùng ta khóc suốt đêm này
…
Trong công viên những đôi lứa xếp hàng
chờ hôn nhau trên ghế đá
ta hôn lên tay mình nghe nỗi nhớ hóa thành rêu
…
Khi không trên lề phố
ta đứng chờ nỗi nhớ của riêng mình
con chuồn chuồn bay lạc khóc hư không
…
Lặng lẽ chiếc xe nằm im vắng chủ
cặp ghi-đông xỉn lên màu rỉ sét
ô, ngày xưa – ta ơi ta
…
hạnh ngộ một muà thu
chiếc lá ngô đồng lạc năm ba thế kỷ
bao giờ về mùa đông ?
…
rất lạnh những mặt trời hư không
em nhặt vào bỏ vào ly uống cạn
ta còn gì – mênh mông
…
cầm tay một mùa đông
đi qua tháng năm dài lận đận
bỏ lạc em nơi cuối đất cùng trời
…
trăng thoi thóp thở
thế kỷ hai mươi mốt buồn như nửa đêm
ra sân thấy mùa nguyệt tận
…
em vừa nói gì với tôi ?
em nói gì vừa với tôi ?
ngôn ngữ lạ xa như mối tình đầu
…
trái tim trong tôi mệt nhoài ngày hết thuốc
gõ mỗi mối tình vài nhịp
đủ hết hơi nằm thở bên đường
…
đêm lặn lội thân cò
cành mềm không mọc nữa
bói đâu ra cành cứng bước cò về ?
…
ca dao buồn thắt buồn tê
cánh chim tối trời bay về núi
em thì bay về đâu ?
…
xòe bàn tay thấy những đường đi của bụi
chập choạng hoàng hôn gío nổi
tù mù hơi thở ai sâu ?
…
loài quạ vẽ màu đen lên mùa thu tóc em
cành trúc chia ngang trời khuynh đảo
đêm ngập lùa trăng đi
…
tôi vuốt tóc mình
tả tơi chiều gió bạt
em cười vẫn lặng thinh
…
lời kinh uyên áo
thiền sư ngã dài vạt cà sa tìm chữ
Phật lấy bàn tay che
…
long lanh nắng trong mưa
vạt mây che không hết nổi
những buồn vui trong thế giới của em
…
ta say với ba đào trong chén rượu
giương buồm lên !
về với đảo tình mềm
…
tập tành vùi đầu trong kinh phật
thấy ba ngàn thế giới
còn ba ngàn thế giới khác như đui
…
ai nhuộm lá ngắt xanh cho mái tóc nàng xuân ?
tôi chợp mắt nghe cả mùa bay mất
ngủ xuyên ngàn thu – lá hắt hiu vàng
…
treo trăng trên đỉnh trời gần
thơ rớt xuống giang hà xao động lắm
cứ treo trăng trên chóp trái tim mình
…
thôi ta ơi – ta ơi
về nhà thôi – đêm trắng quá
cố quận cũng gần như mi mắt cận kề kia
…
những độc thoại ngả nghiêng trong đêm tỉnh thức một mình
tôi trèo qua bao nhiêu đỉnh EM
rối mù mù lương tri một nửa loài người kiêu hãnh
…
tôi cùng NguyễnTấtNhiên bôi lọ người tình
khi trái tim mềm đi lại cùng Anh ca tụng
rồi trong cơn tuyệt vọng chỉ còn lại một mình tôi giơ tay đầu hàng định mệnh kiêu căng
…
say thêm chút nữa rồi về
đêm rất vắng người – chẳng sợ lạc nhau
tôi và bóng tôi lại cùng nhau đối ẩm
…
chuồn chuồn bay
châu chấu nhảy
tôi ngồi càm ràm thân phận lưu linh
…
leo lét cháy ngọn nến ưu tư nào của em ?
tôi vung vẩy những ngọn roi thần gió
vui lẫn buồn đều qua rất mau
…
dẫm đạp vào những dấu chân nhau
ta dìu dắt nhau đi về cõi chết
người cười – kẻ khóc
…
trăng thui thủi một mình bên những vì sao khác giống
càng sáng hơn nỗi cô đơn
tôi và mùa thu tận hưởng
…
lặng lẽ phố đêm đèn giương mắt ngó
những buồn vui nhân gian
con dế bay ngang vỗ cánh – không lời
…
em đã cho tôi bầu trời
mây tôi bay không phương về cố quận
gió ở đâu lừng lững ngang đầu
…
lạnh nhất trong mắt em – màu trắng
sâu nhất trong mắt – em màu đen
tôi bơi không kịp thở
…
em có một dòng sông
thuyền tôi chưa hạ thủy
ngày mai nước có cạn khô ?
…
nói không ngừng – là gió
trên tóc em bao nhiêu lời tán tỉnh ?
đã khô bao mối tình hương hoa ?
…
chắc gì trong tôi là Em ?
mấy ai hiểu được trái tim mình !
tiếng vọng của thiên thu hồi lại
…
chuồn chuồn bay thấp thì mưa
tôi bay cao quá có vừa lòng ai
chiều nay buồn đầy trên tay
…
nhà thơ bỏ ra sân ngồi
mưa trút xuống căn nhà ngói đỏ
cái gì sẽ rêu phong ?
…
lạ lẫm một môi cười
tôi chôn giữa đời mình đoá hoa màu sẫm tối
mặt trời sáng mai sẽ mọc
…
ai vừa đi qua ngoài phố
chắc không kịp một lời chào hỏi
tôi im
…
sâu thật sâu trong trái tim người
quỷ vương đứng đợi
khi anh không còn yêu
…
đắng cay làm tê lưỡi
ngọt ngào làm tê môi
trong thế gian hằng hà sa số vị
…
gió leo qua những ngọn đồi
sướt mướt hàng cây xoã tóc
tôi nằm im trong cỏ hát một mình cho ai nghe ?
…
đàn guitar đứt cả sáu dây
người nhạc sĩ đã rời xa cố xứ
con chim hoạ mi ngẩn ngơ đứng chết trong lồng
…
giương buồm trong đêm mù loà và câm lặng
biển đang cười gằn với tôi
giam kín như bưng những con sóng đầy nham hiểm
…
giọt nước mắt vui màu xanh
trời lồng lộng reo trong không gian bé tẹo
em nhỏ xuống đời tôi mầm hạnh ngộ khôn cùng
…
cây suy tư bằng lá
mỉm cười bằng hoa
nhục nhằn trong đất lạnh – rễ cười xoà
…
em theo đời cơm áo
những cây cầu dẫn vào thành phố nước ngòm đen
tóc trên đầu ta chen vài sợi bạc
…
trong khu vườn còn bao nhiêu bông hoa
nở vàng bình minh trắng
loài sâu bí mật của em nhe hàm rắng trắng ởn
…
con dao suy tư thép ánh màu xanh biếc
xẻ ngập vào trái tim non tơ thắm đỏ của em
động mạch vẫn đi – tĩnh mạch chẳng lối về
…
bạt ngàn thảo nguyên xanh
đàn bò em chăn nhẩn nha xơi cỏ yên bình
vị thần mùa đông si tình tự vẫn trước bình minh
…
cám ơn lời cám ơn mới nhận
tiếng nói bay đi tiếng nói lại bay về
chỉ có trái tim nằm im – và hơi thở
…
tối hôm qua, một trận cuối mùa – mưa
xuống vai tóc cặp tình nhân đến với nhau lần cuối
cái cuối nào hoàn tất trước bình minh ?
…
em có tặng riêng cho ai
giọt nước mắt phía sau nụ cười
giọt nước mà miếng bọt bể của tôi đã hơn ngàn lần thấm đẫm
…
giữa một ngày là hai đầu của đêm
ta chẳng chọn nổi cho mình ánh sáng
đành căm căm ngồi trong chập choạng
…
những đoản khúc nằm cạnh nhau không kết được trường thiên
tội tình những trái tim đi lạc
trong khu vườn sum suê của người
…
lẹ làng lúc nào thu cũng trước đông
nỗi đau kề sau nỗi buồn
chẳng ai mất phần trong mùa tuyệt tận
…
mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
triển lãm giữa trung tâm ngàn vạn nỗi buồn
để thu về ánh sáng mắt em trong
…
từng lứa đôi yêu
hoa giữa công viên bén mùi hân hạnh
ngó bâng quơ lên trời nhìn những đám mây hôn
…
im tận cùng trong mắt bão – không chèo chống nữa – thuyền tôi trôi
chỉ còn tiếng nhịp tim mình
tôi chờ nghe hơi thở của ngàn thu
…
tôi thở chưa hết nổi hơi mình
em đã lừng lững thổi cơn giông tới
đêm nay chắc gì còn nguyên lá phổi !
…
dần đi vào mộng mị – đau xưa
che lấp trời gần những lo toan trầy trật
bời bời cơm áo hiện sinh
…
giọt sương chào mặt trời bằng tia mắt long lanh
em đến với tôi bằng trái tim rực cháy
sương tan – lửa tắt – hoàng hôn lịm một ngày – qua
…
gọi tôi về trong giấc quạnh hiu
thờ ơ tiếng chim khuya vọng lại
đêm nghiêng trùm vai tê
…
ngoài phố xa kia có còn nắng không ?
đèn trần xanh xao phòng bệnh
một mình tôi nói chuyện với cơn đau
…
kiên nhẫn bò từng phân
con cuốn chiếu bò qua nền nhà không trải chiếu
tôi cuộn đời mình trong hốc tối – trăm năm
…
thơ tôi khuyến mãi một nụ cười
để cố bán hàng trăm bất hạnh
và em – một lần mua hết – để tung hê
…
cám ơn, cám ơn lời chào đầu ngày Thứ Bảy
sài gòn sáng sớm nhẹ bớt tiếng xe gầm
nghe thênh thang hơn bài lục bát
…
tôi kiên nhẫn làm thơ
như đã kiên nhẫn yêu người
ca dao ạ
…
ba mươi ngày nữa – Giáng Sinh
ba mươi năm trước – Giáng Sinh
Chúa đã ở đâu bấy lâu nay – lời tôi hỏi
…
Chúa gầy hơn ta không?
Em buồn hơn ta không?
NTN ơi – câu trả lời ngàn năm chưa có được
…
đêm thánh chẳng vô cùng
em báng bổ
bởi chưa có một phút giây nào dưới thế bình an
…
tôi đứng trên đôi chân mình – chờ em
trăm năm – một đời
chỉ còn đôi chân tôi – tôi đã thành ai khác
…
sáng hôm qua đã một mặt trời lên
sáng hôm nay lại một mặt trời lên
mỗi tình yêu trong tôi cứ là mỗi một bình minh khác
…
tội tình chi những tháng năm đua nhau chạy mất
tờ lịch rơi – nhịp thở rơi theo
phía trước tôi – vô tận giấc ngủ dài
…
yêu em yêu em yêu em
tôi yêu em đầu ngày – yêu em nửa đêm
không còn thấy nổi em – chỉ thấy được mối tình
…
bao dung như đất – và trời
thơ chở che tôi suốt năm tháng dài lận đận
tôi vô tình với Thơ – lại dùng thơ ca ngợi chỉ Em thôi
…
biển xanh đến nỗi cả trời chìm trong biển
em còn xanh không trong mắt tôi hoang ?
cánh buồm nâu đi biệt chưa về
…
những ngón tay người lạ
dìu tôi đi hướng khác
những ngón tay em dấu nơi nào tôi không còn nhớ nữa
…
đôi mắt của ký ức dõi theo bước chân tôi
đôi môi của tương lai quyến rũ hơi thở tôi
sao hiện tại ngoảnh lưng hờ hững ?
…
những ân sủng em đã dâng tặng tôi ngày hôm qua
cỏ mọc lên xanh rì
bầy cừu trong tôi nhẩn nha ăn mãi
…
đầu đông sài gòn lén lút giọt mồ hôi chảy trộm
đêm Noel tiễn em về rất sớm
ta dự lễ nửa đêm một mình – chuông ngân giữa thinh không
…
người đạp xích lô hát một mình trên chiếc yên cao
sài gòn giữa khuya tôi ngồi im lặng
cái gì vừa trôi đi cùng tiếng hát sau lưng
…
bạn ơi đôi khi đừng nghe lời tôi
khi cơn giận dữ che lấp cả người tôi
xin im lặng nghe trái tim đang thổn thức
…
bàn tay em đang cầm nỗi nhớ của tôi
nó run rẩy giữa những điều hư thực
và nó định nói với em những điều hư thực ấy
…
chiều nay trong cơn sốt rạc người
tôi đã mơ những điều cực kỳ hạnh phúc
mình đang ngồi thiền và chết đi trên đỉnh tuyết sơn
…
hãy ca ngợi những mặt trời không có thật
lửa mơ hồ đẹp như trong tranh
em vẽ tặng tôi trong những ngày sôi bỏng nhất
…
co ro lạnh màu hoa vàng sẫm lại
gần lắm màu trăng mùa cũ trong mắt em
cúc của thu phai từng ánh trôi dài
…
tôi có những đoá hoa chỉ để dành tặng riêng mình
em đến lấy đi quẳng vào đất lạnh
mọc lên loài cỏ dại – đẹp không ngờ
…
chỉ thở thôi đã chật chội thế gian
tôi thu tôi về tan trong tối
cháy trên đầu một con trăng sẽ tắt vội ở mùa sau
…
bi quan và lạc quan
chém giết nhau trong vở hài kịch không lời
những nghệ sĩ vờn nhau nhoà bóng – khóc
…
ai đang đi trong bàn tay tôi như Tôn Ngộ Không càn rỡ ?
tôi gởi mây về cho người dợt lại cân đấu vân
không gian ngoài kia chắc gì vô tận !
…
có chăng một loài chim báo bão
bay lạc vào cuộc tình em và tôi
trái tim vỡ toang bẻ đôi một giây thời khắc
…
ùa ra như sóng
rồi cũng tan nhoà như sóng
biển của tôi đã đến giờ yên nghỉ
…
có chăng một loài chim báo bão
bay lạc vào cuộc tình em và tôi
trái tim vỡ toang bẻ đôi một giây thời khắc
…
ùa ra như sóng
rồi cũng tan nhoà như sóng
biển của tôi đã đến giờ yên nghỉ
…
khi hạnh phúc vỡ toang giữa môi em
chỗ trời và đất giao thừa hò hẹn
chạm vào nhau hai nhịp trái tim tôi
…
nếu đi giật lùi vào tương lai
lưng của tôi sẽ dễ dàng chạm vào hạnh phúc
niềm vui ít khi cho ta thấy trước bao giờ
…
thuở nhỏ ai không thèm hái sao trời
nửa đêm gối đầu cỏ ướt
đâu biết rằng những ngôi sao trong mắt vẫn thường hằng
…
trái đất tròn dưới chân ta
nếu tuyệt đối hoá cuộc đăng trình thẳng tắp
anh sẽ lạc vào không gian thăm thẳm, ngoài kia
…
tôi ngồi
thu lại bóng tôi
em mãi ở đâu đâu mà bóng em lại cận kề ?
…
tôi về
căn nhà nhỏ trong con hẽm tối
thắp lửa trái tim mình rọi sáng góc tình yêu
…
tôi gọi
từ bên trong biên giới của bình yên
những giông bão tình yêu làm sao đến được ?
…
tôi rên rỉ từ hôm qua hôm kia
giữa hai kẻ răng luồn lách cơn phẫn nộ
vỡ ra hôm nay – giữa ngọ – một thiên đường
…
rồi chỉ một mình em
ngồi nơi cuối ngày trùng trùng ký ức
kêu gọi trái tim về khuyến mãi một trò vui
…
đã về từ bước chân đi
láo lơ hội ngộ – chia ly
nháo nhào
…
khóc vói tôi một lần nghe mây ơi
thấp xuống thêm những tầng xám xịt
ai biết ngày mai có nắng hay không ?
…
phía hậu trường có đôi mắt em
nghiêm khắc nhìn người diễn viên đang làm trò tung hứng
đừng nín thở – em ơi – cuộc sống : hí trường
…
quay quắt tàn chiều ly rượu lạt
em lửng lơ hoa
ướp sẵn trong hồn
…
ai uống mà ta say
chim hồng lạc một đường bay
trái tình lăn lông lốc
…
đêm giao thừa
thừa một nỗi đau
cây nhang trên bàn thờ cháy trong mắt mẹ
…
ai sẽ về giữa cuộc vui chưa dứt
em có nhìn thấy lưng tôi dưới vuông cửa hẹp
dạ hội vẫn dài thâu đêm
Nhạc Và Thơ Và Tình Bạn
(Kính tặng thi sĩ Vũ Hoàng Thư và thi sĩ Vinh Hồ)
Ngón đàn Armik
chân như
Cách tân lục bát
Hoàng Thư diệu kỳ
Võ Tánh Sáu Tám
nhớ gì
Tình xưa bạn cũ thầm thì xa xưa
Vinh Hồ đọc thơ trong mưa
Hoàng Thư viết mãi vẫn chưa thoả lòng
Thơ
là
mật của hư không
Cảm ơn thi sĩ
mênh mông chân tình
Trần Minh Hiền Orlando ngày 25 tháng 5 năm 2020
Kính thi sĩ Vũ Hoàng Thư và thi sĩ Vinh Hồ,
TMH chưa được đọc thi phẩm Một Thoáng của thi sĩ Vũ Hoàng Thư nhưng qua bài giới thiệu của thi sĩ Vinh Hồ và đọc 3 bài thơ tiêu biểu do thi sĩ Vinh Hồ chọn thì TMH vô cùng thích thú và bái phục, khâm phục. Thơ lục bát được viết mới rất độc đáo để diễn đạt ý thơ. Thi sĩ Vinh Hồ đã rất thành công trong việc phân tích và bình thơ rất đúng, nhưng rất mới cũng như cách làm thơ lục bát rất mới của thi sĩ Vũ Hoàng Thư.
Nếu như TS Vũ Hoàng Thư xuất sắc với:
“Mây
em về ta chẳng bước
nhưng
đứng yên
không hẳn đã dừng lại đây
đôi khi như
đợi chốn này
thật ra
nhìn gió
và mây
vẫn thường”
hay là
“một nụ hồng
nhạc tình khơi
một nụ em
rộn rã tôi huyền cầm”
(Ôi, nụ em)
và
“ở em
khuê các xa chia
một góc vắng
nỗi hồ nghi tôi ngờ
ừ,
Casa De Amor
đậm hương đêm
đóa hồng chờ rất hư”
Hay vô hậu! thì thi sĩ Vinh Hồ cũng rất xuất sắc khi đọc rất kỹ và thấy được:
“Thơ lục bát qua bàn tay phù thuỷ của Vũ Hoàng Thư đã được lột xác, hoàn toàn khác lạ, mới mẻ, so với lục bát truyền thống từ thời Nguyễn Du cho tới nay. Và được đón nhận hay không sẽ phải chờ thời gian trả lời. Nhưng đối với tôi thì sự cách tân thay đổi này rất hay, rất cần thiết để làm mới khẩu vị thưởng thức, làm mới óc thẩm mỹ, và nhất là để dễ thích nghi, dễ diễn đạt những âu lo, sầu khổ, rắc rối, bí ẩn, bí mật… của trái tim trước mọi sự vô cùng khốc liệt, chụp giựt, hụt hơi, chết sống… của thời đại mà vật chất phô trương cùng sự vô tâm, vô tình, vô cảm… đang lên ngôi thống trị khắc nghiệt con người.”
Thơ của TS VHT từng bài, từng chữ, từng ý đều hay cũng như nhận định của TS VH công phu và đúng mức, chính xác. Xin cảm ơn TS VHT và TS VH. TMH xin mời mọi người cùng nghe 2 bản nhạc gây cảm hứng cho TS VHT viết hai bài thơ: Stolen MOments (Những khoảnh khắc bị đánh cắp) và Casa De Amor (Ngôi nhà tình yêu)của đại danh tài tây ban cầm, huyền cầm guitarist Armik.
TMH xin phép, “múa rìu qua mắt thợ”, cẩn họa 3 bài thơ của thi sĩ Vũ Hoàng Thư. Xin lượng thứ cho kẻ hậu sinh TMH.
Armik – Casa De Amor – OFFICIAL – Nouveau Flamenco – Spanish Guitar https://www.youtube.com/watch?v=DQoTVwQQ-dg
Armik – Stolen Moments https://www.youtube.com/watch?v=7_FWzAbcSaM
SAY
(Cẩn họa bài thơ Mây của thi sĩ Vũ Hoàng Thư)
Khuya buồn em thắp nến
nhưng
Ưu tư
khắc khoải chẳng dừng bến đây
Miên man lá
rụng đêm này
Hốt nhiên
thơ thẩn
bỗng say
vô thường
Trần Minh Hiền Orlando ngày 25 tháng 5 năm 2020
SÁT NA BỊ ĐÁNH CẮP
(Họa bài Stolen Moments của thi sĩ Vũ Hoàng Thư)
đời có em và tôi
bình minh lên rất vội
tiếng đàn trong ánh nắng
hiền ngoan em vẫn ngồichạy theo em muốn hụt hơi
em hờ hững mắt, hong phơi môi hồng
mơ hoang giấc mộng vợ chồng
lung linh xuân sắc, phiêu bồng lên menhoàng hôn nắng quái khát thèm
em lơ lửng giữa êm đềm riêng chung
hắt hiu sương khói chập chùng
em như núi lửa, cháy bùng đốt tôi
thời gian cây lá đâm chồi
dòng sông chưa cạn, đã ngời hỏi han
thấy trong tâm khảm nghèo nàn
em và tôi hết ngổn ngang, an bình
phiêu du cuối nẻo thình lình
gặp nhau ước hẹn, quang minh rất cần
câu thơ xa cũng đã gần
bốn mùa hiu hắt trong ngần lối quen
Trần Minh Hiền Orlando ngày 25 tháng 5 năm 2020
NGÔI NHÀ TÌNH ÁI
(Hoạ bài thơ Casa De Amor của thi sĩ Vũ Hoàng Thư)
Ôi ngôi nhà
tít mù khơi
Ôi đoá em
đốt cháy tôi đàn cầm
lạ lùng lục bát cách tân
trong nhịp huyền diệu
uyên thâm mê hồn
ơi, vàng biếc
ngộp nụ hôn
nghe trong tim
khát bồn chồn nhạc khuya
ngôi nhà
tình ái sớt chia
ôi ân ái
chẳng ngại nghi chẳng ngờ
ôi
Casa De Amor
ngát thơm hoa
nở hết chờ phù hư
Trần Minh Hiền Orlando ngày 25 tháng 5 năm 2020